CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Cung khuynh


Phan_9

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong lòng buồn bực, sao chuyện gì Dung Vũ Ca cũng thích dính đến mình vậy? Nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ quái gì, dù là muốn bất kỳ cái gì trong thiên hạ, chỉ cần nói với Hoàng thượng là được, vì sao phải ở trước mặt mọi người đem mình ra? Vệ Minh Khê trong lòng lo thắt, nhưng vẫn ra vẻ phối hợp với tình huống hiện tại, nghi hoặc hứng thú nhìn Dung Vũ Ca.

“Vũ Ca muốn cái gì, phụ hoàng không thể cho ngươi sao? Ngươi muốn Hoàng hậu đưa ngươi cái gì?” Có cái gì Hoàng hậu có mà Hoàng đế lại không có đây? Cao Hàn sinh ra vài phần tò mò.

“Thứ này chỉ có mẫu hậu có, cho nên chỉ mẫu hậu mới có thể cho được” Dung Vũ Ca cười thản nhiên với Vệ Minh Khê, như hoa như tuyết, vẻ mặt sáng chói, thật làm người ta lóa mắt. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong mắt Dung Vũ Ca tựa hồ thấy được hai chữ “mong chờ”.

“Được rồi, chỉ cần là thứ bản cung có bản cung sẽ đưa ngươi, Thái tử phi muốn gì chỉ cần mở miệng...” Vệ Minh Khê cười nói.

Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Cao Hàn đều tò mò. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Thái tử phi rốt cuộc muốn từ Hoàng hậu nương nương hiền tuệ lễ vật gì, tất cả đều vắt óc ra mà nghĩ.

“Ta muốn người!” Dung Vũ Ca nhìn thẳng vào Vệ Minh Khê, tựa hồ đem tất cả mọi người bên cạnh đều biến mất hết. Mà những người này thật sự cũng không có ở trong mắt Dung Vũ Ca, ta thật sự chỉ muốn một người mà thôi, ánh mắt Dung Vũ Ca chính là nói như vậy.

Vệ Minh Khê nhìn lại Dung Vũ Ca, trong mắt Dung Vũ Ca tựa hồ cất giấu một chút cảm xúc mà nàng không thể lý giải nổi, ánh mắt nóng rực ấy, rốt cuộc là ý gì?

Tay Tĩnh Doanh mướt mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Thái tử phi lớn mật như thế, dám ở trước mặt người trong thiên hạ nói ra ý đồ đối với Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng bình thường Thái tử phi ra vẻ càn rỡ nuông chiều, nhưng thế này cũng quá cả gan làm loạn rồi?

Vũ Dương công chúa nhíu mày nhìn nhi nữ của mình, Vũ Ca rốt cuộc muốn làm cái gì.

Không đợi mọi người phản ứng, Dung Vũ Ca đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Ta muốn mẫu hậu thổi cho ta một khúc tiêu, Hoàng hậu là thiên hạ đệ nhất tài nữ, không gì không thông. Ta muốn cùng mẫu hậu hợp tấu một khúc cầm tiêu làm quà sinh nhật, ta nghĩ việc này so với bất cứ điều gì đều trân quý hơn, mẫu hậu vừa rồi đã đáp ứng ta, phụ hoàng có thể làm chứng.”

Dung Vũ Ca cười nói, tầm mắt dời khỏi Vệ Minh Khê, sợ nếu còn nhìn Vệ Minh Khê thì sẽ đem cảm xúc trong lòng đều lộ ra hết .

Mọi người liền hiểu ra, nguyên lai là muốn Hoàng hậu thổi tiêu. Người trong thiên hạ đều biết Hoàng hậu là thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng còn chưa bao giờ nghe qua Hoàng hậu thổi tiêu, giờ phút này đều gợi lên hiếu kỳ trong lòng mọi người. Thái tử phi cũng thật sự tinh quái, sao lại nghĩ ra lễ vật như vậy, quả thật có chút không giống người thường.

Tất cả chúng nhân lại đồng loạt duỗi thân dài cổ chờ Hoàng hậu nương nương cho một câu trả lời thuyết phục, tuy rằng để mẹ chồng thổi một khúc làm quà sinh nhật cho con dâu có chút thất lễ, nhưng vẫn che dấu không được hưng phấn trong lòng mọi người, hy vọng Hoàng hậu có thể đáp ứng.

Chỉ có Tĩnh Doanh là âm thầm một phen lau mồ hôi lạnh, sợ là ở đây chỉ có một mình nàng biết Thái tử phi kia nói thật, cũng may Thái tử phi vẫn còn biết suy nghĩ.

Cao Hàn từ nhỏ đã sủng ái Dung Vũ Ca, mà nàng từ nhỏ đã không đem lễ nghi đặt vào trong mắt, nghe cũng đã quen cho nên Dung Vũ Ca đưa ra yêu cầu như vậy, Cao Hàn chẳng những không thấy kì quái, ngược lại còn rất hứng thú.

“Hoàng hậu vừa rồi nói cái gì cũng đều có thể đáp ứng nàng, bây giờ cũng nên thoả mãn tâm nguyện của Vũ Ca đi.” Hoàng đế tươi cười nói. Vệ Minh Khê đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì gật đầu, trong lòng lại không ngừng mắng Dung Vũ Ca càn rỡ.

Vũ Dương công chúa cũng nhíu mày, Vũ Ca gả vào đế vương gia, chẳng những không thu liễm tính tình một chút, ngược lại càng thêm càn rỡ. Để Hoàng hậu nương nương thổi tiêu chúc sinh nhật nàng, vậy mà quỷ nha đầu này cũng có thể nghĩ ra. Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê bất động thanh sắc, chỉ mong Vệ Minh Khê sẽ không để bụng chuyện này. Cũng may hoàng đệ sủng ái nha đầu kia, không cho như vậy là càn rỡ, chỉ sợ ngày sau sẽ gặp rắc rối thôi.

Khi ngọc tiêu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Vệ Minh Khê, trước mặt Dung Vũ Ca cũng là cây cổ cầm. Tất cả khách nhân đều cảm thấy quả nhiên đại yến hôm nay mình đến tham dự là không uổng phí, thiên hạ đệ nhất tài nữ cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ hợp tấu, lại là hai nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ hợp tấu, thật sự là ngàn năm một thuở, ngẫm lại đều cảm thấy kích thích.

Bất quá Thái tử phi có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không, dám yêu cầu cùng Hoàng hậu nương nương hợp tấu sao? Đây là Thước Nhi thầm nghĩ, nàng nghĩ tới bộ dáng mất mặt của Thái tử phi khi không theo kịp tiếng tiêu của Hoàng hậu nương nương liền thấy vô cùng vui sướng, hừ, phải khiến cho Thái tử phi càn rỡ kia biết Hoàng hậu nương nương lợi hại đến mức nào.

Cung nữ Tiểu Hoa cũng xen lẫn trong đại yến lần này, vừa nghe Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi hợp tấu, hưng phấn đến tay phát run, có thể được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng hậu nương nương, ngay cả rượu cũng quên rót cho các đại thần, cũng may tâm tư đại thần đều đặt hết lên màn hợp tấu, cũng không chú ý tới.

Đổng Vân Nhu nhìn một màn này, cũng lộ ra chút hiếu kì, Vệ Minh Khê là nhân vật nổi danh, nàng cũng muốn nhìn thử Vệ Minh Khê có đảm đương nổi danh tiếng kia không.

Hoắc Liên Tâm cũng âm thầm nghĩ, Vệ Minh Khê có thể xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ hay không, so với mình thì sẽ thế nào?

Xin hãy nhớ kỹ, nơi này không ai chờ mong biểu hiện của Dung Vũ Ca. Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, ngoài việc Dung Vũ Ca xinh đẹp mà được nuông chiều thì không còn hình tượng nào khác. Trong ba ngàn giai lệ được sủng ái, nàng phỏng chừng chỉ là bình hoa di động thôi.

Cho nên tất cả mọi người hầu như không để mắt đến Dung Vũ Ca, chỉ có Vũ Dương khẽ mỉm cười. Tuy rằng không đồng ý hành vi càn rỡ vừa rồi của nữ nhi, nhưng hợp tấu thế này quả thật có chút hay ho.

Năm đó mình cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không tầm thường, nhưng lại không hơn được Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê chưa từng thắng mình, nhưng Vũ Dương biết đó là Vệ Minh Khê cố tình, mỗi lần đều cầm hoà với mình, tài hoa của nàng vĩnh viễn đều ở trên mình. Vũ Dương cảm thấy mình có thể thắng Vệ Minh Khê ở dung mạo, nhưng như trước vẫn không thể tính là thắng, khí chất của Vệ Minh Khê vẫn khiến người khác thẹn là không bằng. Hôm nay nữ nhi mình ít nhiều cũng có thể thay mình gỡ lại một chút mặt mũi rồi.

Vệ Minh Khê liếc mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng. Dung Vũ Ca trông thấy nhưng vẫn cười sáng lạn như hoa xuân, nàng biết Vệ Minh Khê sẽ không hạ thủ lưu tình với mình, hơn nữa sẽ cố gắng làm cho mình gian nan, ai kêu mình đưa ra yêu cầu càn rỡ như vậy. Nhưng nàng rất vui vẻ, nàng không cần Vệ Minh Khê nương tay, nếu mình không năng lực, làm sao có thể xứng với Vệ Minh Khê?

“Khúc nhạc là ngươi chọn hay là ta chọn?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu chọn đi.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng bát cầm, thử hạ âm.

Vệ Minh Khê gật đầu, nàng cũng không đem tên khúc nhạc nói ra, tiếng tiêu đã lập tức nổi lên, tiếng đàn của Dung Vũ Ca cũng lập tức theo vào, trong thời gian quá ngắn đã có thể đoán ra Vệ Minh Khê thổi khúc gì. Tất cả mọi người trong chốc lát đều quay đầu lại nhìn Dung Vũ Ca với cặp mắt khác xưa.

Cầm nghệ Dung Vũ Ca so với Vũ Dương công chúa cao hơn nhiều, Vệ Minh Khê không thể không đối với Dung Vũ Ca nổi thêm vài phần kính trọng. Khóe miệng Vệ Minh Khê khẽ cười, không kém mới tốt, thật là tốt. Trên đời có bao nhiêu người có thể kích khởi ý chí chiến đấu của Vệ Minh Khê đâu, lần đầu tiên nghe Dung Vũ Ca đàn, Vệ Minh Khê đã bị cầm âm dẫn đường. Nguyên bản là muốn cho Dung Vũ Ca xấu mặt khi hợp tấu, nhưng giờ đột nhiên lại có cảm giác tri âm. Phút chốc toàn tâm đều nhập thần, ngoại trừ lúc cùng nhạc công tỷ thí mới từng có loại cảm giác tận lực vô cùng mãn ý như thế.

Vệ Minh Khê vốn chọn bài khó nhất, Dung Vũ Ca cũng có chút cố sức, cũng may không rớt lại ở khoảng cách quá xa. Nhìn Vệ Minh Khê tao nhã ở kia làm cho Dung Vũ Ca tưởng như được thấy dáng người năm xưa, hình bóng nàng năm đó đã khiến cho mình giống như hãm thân vào cơn lốc xoáy, càng lún càng sâu.

Ngón tay Dung Vũ Ca thon dài lả lướt trên cầm huyền càng lúc càng nhanh, cũng dần dần lạc trong tiếng tiêu của nàng, giờ phút này trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có Vệ Minh Khê, rốt cuộc không còn nhìn thấy bất kì ai khác.

Tất cả khách nhân đang uống rượu, chén như dừng giữa không trung, tất cả mọi âm thanh hầu như thinh lặng, toàn bộ chỉ biết lẳng lặng mà nghe, đều bị một màn cầm tiêu hợp tấu cao siêu này làm cho kinh thán. Mặc dù tiếng tiêu cùng tiếng đàn đã dừng lại hồi lâu, nhưng âm thanh văng vẳng bên tai có lẽ đến ba tháng sau cũng không phai nhòa, tuyệt đối không phải nói quá.

Mặc dù Tiểu Hoa không hiểu phong nhã là như thế nào nhưng cũng nghe đến trợn mắt hốc mồm, thật là hay, quả nhiên nhạc khúc này chỉ có Hoàng hậu nương nương tài năng mới thổi hay được như vậy, hình như Thái tử phi cũng rất lợi hại.

Vệ Minh Khê thổi xong, trong lòng thực sự vui sướng, loại cảm giác vui sướng này tựa hồ từ ngày tiến cung chưa từng có. Vì thế tự dưng Vệ Minh Khê sinh ra một chút cảm giác phức tạp với Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê mỉm cười nhìn thẳng Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca tràn đầy vui vẻ, Vũ Dương cũng rất vừa lòng, không uổng phí Vũ Ca được xét là có mệnh luyện cầm. Lần đầu tiên cảm giác Vệ Minh Khê dụng tâm mà thổi, không vì khiêm nhượng mà dối trá.

Hoắc Liên Tâm tuy rằng không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận Vệ Minh Khê tài hoa vĩnh viễn ở trên mình.

Dung Trực từ nãy đến bây giờ vẫn bất động thanh sắc cũng khẽ mỉm cười, nữ nhi của mình tài mạo vô song, mới là thiên hạ đệ nhất.

Người vẫn không nhìn ra sự tình gì là Cao Hiên, chỉ thấy hai nữ nhân thân thuộc nhất của mình, mẫu hậu rất lợi hại, Vũ Ca cũng rất lợi hại, bèn cười cực kỳ vui vẻ.

Chương 15: Không biết nữ nhân tương lai của mình cũng rất trọng yếu sao!?

Một khúc cầm tiêu hợp tấu của Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca làm cho các tiết mục sau đó đều ảm đạm không bằng. Một thời gian sau tất cả mọi người đều bắt đầu vui chơi giải trí, đã qua mấy chén, ai nấy đều có điểm lâng lâng, vì là yến hội nên cũng không quá câu nệ chuyện này.

Dung Vũ Ca nâng chén rượu, tầm mắt lại luôn đặt ở chỗ Vệ Minh Khê. Nàng chú ý thấy Vệ Minh Khê tuy rằng cũng hoà hợp với khung cảnh chung, nâng chén rượu nhìn như tao nhã uống, nhưng cung nữ hầu hạ một bên lại rất ít khi rót thêm rượu cho nàng, xem ra bộ dáng nàng cầm chén rượu là giả vờ uống chứ không hề uống thật.

Nhìn mọi người tận tình thưởng nhạc, Vệ Minh Khê đột nhiên sinh ra cảm giác cô độc, nàng ngoảnh lại nhìn Cao Hàn, hắn hoà nhập vui vẻ như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy cô độc sao? Vệ Minh Khê khẽ nhếch miệng cười, từ khi nào mình lại trở nên không có việc gì cũng thở ngắn than dài như vậy?

Động tác rất nhỏ kia của Vệ Minh Khê phút chốc đều lọt vào mắt Dung Vũ Ca, nàng nhất định không thích yến hội, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Nhất cử nhất động của Vệ Minh Khê đều được nàng lưu tâm.

Tầm mắt Cao Hiên vẫn đặt trên người Dung Vũ Ca, hắn có loại ảo giác đêm nay Vũ Ca luôn luôn nhìn mẫu hậu, phỏng chừng vì bại bởi mẫu hậu nên không cam lòng chăng, Vũ Ca vốn là người hiếu thắng mà. Nhìn Dung Vũ Ca, Cao Hiên cảm thấy rất vui vẻ, thê tử mình dĩ nhiên là thiên hạ vô song. Cao Hiên quả thật so với Cao Hàn tích được phúc nhiều hơn, nhưng đáng tiếc số phận đã định trước cho y, lòng tuy hướng về người nhưng mãi cũng không bao giờ được đáp lại. Giống như là dòng sông mãi trôi về hướng Đông vô định, chỉ có đi mà không có về.

Vệ Minh Khê tựa hồ cảm giác được Dung Vũ Ca đang nhìn, nhẹ nhàng đem tầm mắt chuyển về phía nàng. Lần đầu tiên tầm mắt Vệ Minh Khê không chỉ nhìn về phía nhi tử mà rơi xuống người Dung Vũ Ca, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn vào mắt Dung Vũ Ca rồi lập tức rời đi nhìn về phía Cao Hiên. Hiên nhi nhất định là cực kì thích Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca quả thật không đơn giản chỉ có hoa mỹ hời hợt. Nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ thấy hắn chướng mắt, mặc dù là thê tử hắn, Dung Vũ Ca vẫn xa cách không gần, Vệ Minh Khê không khỏi thở dài trong lòng.

Dung Vũ Ca thật vô cùng kinh hỉ khi thấy tầm mắt Vệ Minh Khê vừa rồi đặt trên người mình, nhưng mà so với mong ước của mình thì vẫn còn quá ngắn. Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê đang nhìn Cao Hiên, đột nhiên cảm thấy mình lúc trước chọn làm Thái tử phi là một quyết định sai lầm, tuy rằng lấy thân phận Thái tử phi sẽ đến gần Vệ Minh Khê dễ dàng, nhưng thân phận này sau này cũng sẽ thành trở ngại lớn nhất khi mình muốn tiếp tục tới gần nàng, Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, không khỏi lại thấy phiền não.

Yến hội rốt cuộc đã xong, Dung Vũ Ca cùng Cao Hiên cũng trở về Đông cung. Dung Vũ Ca đi phía trước, bỏ mặc Cao Hiên tụt lại phía sau, trong lòng nàng vẫn còn thấy thực sự phiền toái.

“Vũ Ca, vì sao nàng đột nhiên mất hứng vậy?” Cao Hiên chầm chậm đuổi theo Dung Vũ Ca, không phải mới vừa rồi vẫn rất tốt sao, sao tâm tình lại lập tức liền biến thành không tốt rồi?

“Ngươi định quản ta chắc!” Dung Vũ Ca ngữ khí khó chịu quát Cao Hiên.

Cao Hiên cũng cảm giác được Dung Vũ Ca có vẻ phát hỏa với mình. Điều đó khiến cho hắn buồn bực, mình đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, nha đầu này sao vẫn còn hờn giận như thế?

“Không phải, chỉ là ta không muốn nàng không vui.” Cao Hiên cười nói. Nụ cười thật rạng rỡ trong sáng, nhưng lại không có chút uy nghiêm nào của thái tử cả.

Không muốn ta không vui, đem mẫu hậu ngươi tặng cho ta là được, Dung Vũ Ca tà ác nói thầm trong lòng.

“Được rồi, ngươi không cần để ý đến ta đâu.” Dung Vũ Ca cũng biết khi dễ thái tử biểu đệ hiền lành thật sự không tốt lắm, hơn nữa hắn vẫn là tâm can bảo bối của Vệ Minh Khê, nếu bị Vệ Minh Khê biết thì cũng không hay.

“Ừ!” Cao Hiên thấy Dung Vũ Ca không nói cũng không có cách, chỉ có thể uể oải gật đầu.

“Đúng rồi, đêm nay ngươi có thể ngủ trên giường……” Cao Hiên còn chưa kịp cao hứng thì Dung Vũ Ca đã nói câu tiếp theo khiến cho hắn đang tươi cười liền đông cứng lại.

“Đêm nay ta không trở về Đông cung, ngươi không được nói cho người khác biết, cũng không được để cho người khác biết, hiểu không?” Dung Vũ Ca hơn phân nửa là không trở về nhà vào lúc đêm khuya thế này, như vậy dĩ nhiên là không tuân thủ chuẩn mực của nữ nhi thường tình, đã không cùng trượng phu nói lý thì thôi, còn muốn ra lệnh cho trượng phu thay nàng che dấu hành vi phạm tội.

“Nàng đi đâu?” Cao Hiên nhíu mày hỏi, bộ dáng nhíu mày này thật giống Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nhìn xuất thần.

“Ai cần ngươi lo!” Xem ra Cao Hiên lớn lên sẽ giống Vệ Minh Khê nhiều lắm. Bản thân cũng không muốn quát hắn nữa, nên Dung Vũ Ca nói câu này so với câu vừa rồi thái độ tốt hơn nhiều, đáng tiếc Cao Hiên vẫn không cao hứng nổi.

“Vũ Ca……” Cao Hiên còn chưa kịp nói hết câu, Dung Vũ Ca đã ly khai. Cao Hiên nhìn bóng dáng Dung Vũ Ca biến mất, mặt cúi gằm xuống, lễ vật hắn tự tay làm còn chưa đưa nàng.

Cao Hiên vốn không biết cho dù hắn đưa lễ vật gì, Dung Vũ Ca cũng thấy chướng mắt, trừ phi đem mẫu hậu mình đưa lên.

***

Vệ Minh Khê tắm rửa xong, thay cung bào đổi bằng một bộ y phục bạch sắc hàng ngày, lẳng lặng mang theo Tĩnh Doanh cùng đi ngự hoa viên tản bộ.

Hương thơm hoa dại trong vườn nương theo gió thổi đưa đến chóp mũi Vệ Minh Khê, bầu trời đêm mát lạnh nhưng cũng mang theo hơi thở đầy cô tịch. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, đem không khí quạnh quẽ hít vào phế quản, có loại cảm giác dễ chịu nói không nên lời. Vệ Minh Khê lật nhẹ tay, lấy từ trong tay áo rộng thùng thình một cây trúc tiêu, giữa khung cảnh tĩnh lặng ban đêm nhẹ nhàng thổi lên một khúc, bất quá chỉ là tự tiêu khiển mà thôi.

Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng tiêu liền ngừng cước bộ, im lặng lắng nghe tiếng tiêu du dương kia. Nhìn Vệ Minh Khê một thân bạch y thê lương ảm đạm, Vũ Ca thật muốn ôm nàng vào lòng, không nghĩ nàng lại cô độc nhiều đến như vậy, nàng cũng chỉ biết dùng chính bản thân mình để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mà thôi. Dung Vũ Ca im lặng nhìn, lắng nghe tiếng lòng của Vệ Minh Khê.

Tĩnh Doanh phát hiện ra Dung Vũ Ca nhưng thấy nàng chỉ im lặng lắng nghe, Tĩnh Doanh cũng làm như không phát hiện, có lẽ vẫn còn có người hiểu nương nương , chỉ là……

Vệ Minh Khê thổi xong mấy khúc, mới phát giác trời đã gần sáng, nàng liền thu hồi trúc tiêu, chuẩn bị quay về Phượng Nghi cung. Vệ Minh Khê một khi trở về Phượng Nghi cung, lại là Vệ Minh Khê mang mặt nạ hoàn mỹ như trước.

Dung Vũ Ca chờ Vệ Minh Khê rời đi rồi cũng ly khai, bản thân nàng cũng đứng một đêm. Đêm qua là sinh thần của mình, là nàng bồi tiếp cùng mình, tuy rằng nàng một chút cũng không biết, nhưng trong lòng Dung Vũ Ca cũng thấy vui vẻ không thôi.

***

Tuy Cao Hiên thức trắng một đêm dài ở Đông cung chờ Dung Vũ Ca, chờ đến rạng sáng nàng mới trở về nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ đành đem một bụng uỷ khuất ép xuống mà không thể làm gì khác.

“Tối hôm qua nàng đã đi đâu?” Cao Hiên lo lắng hỏi.

“Tản bộ ở ngự hoa viên.” Dung Vũ Ca vừa ra vẻ bất mãn vừa chuẩn bị chăn gối ngủ bù, bất quá phải để cho hạ nhân đến thay toàn bộ chăn gối mới được, dù sao đêm qua Cao Hiên cũng ngủ ở nơi này.

“Cả một đêm?” Cao Hiên nhận thấy quả thật trên người Dung Vũ Ca có mùi hoa ở ngự hoa viên.

“Không được sao?” Dung Vũ Ca nhíu mày hỏi ngược lại.

“Vậy nàng nghỉ ngơi một chút đi, đã một đêm không ngủ rồi.” Tuy rằng trong lòng Cao Hiên có chút khổ sở, nhưng vẫn ân cần nói.

“Đúng rồi, nghe nói Đông Đô có điềm lành, ngẫm lại phụ hoàng cũng đã mười năm chưa đông tuần, hiện tại là thời cơ tốt để đông tuần, ngươi nói với phụ hoàng về việc này đi.” Ngày hôm qua Vệ Minh Khê trổ tài hoa, khiến người người hâm mộ. Cữu cữu ngày nào đó lỡ tâm huyết dâng trào, lại dính lấy Vệ Minh Khê thì sẽ không tốt chút nào. Để cho cữu cữu đi đông tuần, tốt nhất mang theo tân quý phi và chiêu nghi cúng đi, chẳng những sẽ phai nhạt ấn tượng ngày hôm qua, ít nhất trong ba tháng, Vệ Minh Khê cũng sẽ không phải hầu hạ hắn, nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca liền cảm thấy đông tuần thực tốt.

“Đông tuần, ý kiến hay, điềm lành ở Đông Đô mấy ngày nay làm cho phụ hoàng long tâm chấn động, nếu đề nghị đi đông tuần, phụ hoàng nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Vũ ca nghỉ ngơi cho tốt, ta đi lâm triều, việc thỉnh an mẫu hậu để ta đi là được rồi.” Cao Hiên vui vẻ nói.

“Mới sáng sớm ngươi đừng đi quấy rầy mẫu hậu , giữa trưa ta sẽ thỉnh an, ngươi trực tiếp đi lâm triều đi!” Dung Vũ Ca nghĩ Vệ Minh Khê cả đêm không ngủ, hẳn là cũng rất mệt mỏi, cho nên sáng nay cũng không đi quấy rầy nàng .

“Ta đã nhiều ngày không đi thỉnh an , nếu không đi……” Cao Hiên chần chờ nói.

“Ngươi lâm triều rồi đi không được sao, nếu hôm nay ngươi đề nghị khiến cho phụ hoàng cao hứng, mẫu hậu biết được không phải càng vui vẻ sao?” Dung Vũ Ca phản đối.

“Vũ Ca nói cũng là có đạo lý, ta đây đi lâm triều trước, trở về sẽ thỉnh an mẫu hậu sau.”

***

Cái người ngày ngày đúng lúc đều đến thỉnh an, cớ sao hôm nay lại không đến, điều này làm cho Vệ Minh Khê có chút không quen. Dung Vũ Ca không phải ngã bệnh rồi chứ? Không đến thỉnh an, cũng không phái người đến bẩm báo, Dung Vũ Ca này có hiểu lễ tiết cung đình hay không? Vệ Minh Khê tự nhủ đến lúc Dung Vũ Ca đến thỉnh an, nhất định phải bắt nàng học một khoá lễ tiết cung đình mới được. Nhưng Vệ Minh Khê hoàn toàn quên mất trước kia nàng hy vọng Dung Vũ Ca đừng đến thỉnh an cỡ nào.

Dung Vũ Ca ở Đông cung ngủ được một giấc mĩ mãn, vừa tỉnh giấc lập tức pha một hồ nước hoa hồng để tắm. Dung Vũ Ca bơi qua lượn lại vài vòng, cảm thấy lúc này mình thật giống yêu tinh yêu mị, không, yêu tinh cũng không xinh đẹp bằng mình, sau đó mới hừng hực đi đến Phượng Nghi cung. Nửa ngày không thấy như cách ba thu, nhớ Vệ Minh Khê muốn chết, không biết mẫu hậu đại nhân có nhớ mình không?

Lúc Dung Vũ Ca đến Phượng Nghi cung thì Vệ Minh Khê đang dùng cơm, Dung Vũ Ca tự động tự phát ngồi vào bàn cơm, kêu Thước Nhi đang hầu hạ bên cạnh mang thêm ra một bộ bát đũa, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng nhíu mày của Vệ Minh Khê.

“Dung Vũ Ca, ngươi có hiểu lễ tiết cung đình hay không?” Vệ Minh Khê không khách khí hỏi.

“Mẫu hậu đừng cứng nhắc mà, chúng ta lại là người một nhà, tình cảm thắm thiết cần gì để ý đến mấy thứ đó .” Dung Vũ Ca cười nịnh nọt, trong lòng lại thầm nghĩ, thần tình mẫu hậu hôm nay lại không tốt.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả đều phải có quy củ.” Vệ Minh Khê vừa nói ra lời, Thước Nhi liền vội vàng đem chén bát thu lại. Dung Vũ Ca nhíu mày, con gà mái này thật là, xem ra phải cố gắng quan hệ tốt với con gà mái này mới được, dù sao đều là người thân tín bên Vệ Minh Khê, không thể xem thường lực lượng này được.

Dung Vũ Ca rất muốn đoạt lại chén đũa trong tay Thước Nhi, nhưng ở trước mặt Vệ Minh Khê, nàng không dám làm, cũng sẽ không làm chuyện mất nhân phẩm như vậy, nàng vẫn rất chú ý hình tượng trong mắt Vệ Minh Khê.

“Mẫu hậu……” Dung Vũ Ca đứng dậy chạy đến trước mặt Vệ Minh Khê, cầm ống tay áo Vệ Minh Khê kéo kéo, nhõng nhẽo làm nũng, càng nhìn càng ớn, còn kém mỗi là không chu cái miệng nhỏ nhắn ra thôi.

Thái tử phi thấy ớn quá, tay chân Thước Nhi và Tĩnh Doanh đã nổi hết da gà, được rồi, lấy tuyệt thế dung mạo của Thái tử phi làm vậy vẫn rất hữu dụng, nhưng mà vẫn làm người ta rất buồn nôn.

Thước Nhi và Tĩnh Doanh nhìn lại Vệ Minh Khê, Hoàng hậu nương nương quả nhiên là Hoàng hậu nương nương, vẫn bất động thanh sắc, không buông lỏng tí nào.

“Mẫu hậu……” Một tiếng này của Dung Vũ Ca, cơ hồ muốn đem xương cốt người ta kêu đến nhũn, lúc này Vệ Minh Khê mới giương mắt nhìn Dung Vũ Ca một chút, vẫn lôi kéo tay mình, có để mình ăn cơm không đây?

“Mẫu hậu!” Đột nhiên Cao Hiên từ đâu cao hứng phấn chấn tiêu sái tiến vào, loại tình cảm hưng phấn biểu hiện hết trong giọng nói. Vào phòng mới phát hiện Dung Vũ Ca cũng ở đây, tâm tình liền rất tốt.

“Hiên nhi, đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng bản cung đi.” Vệ Minh Khê từ ái nói.

Ánh mắt Dung Vũ Ca ai oán nhìn Vệ Minh Khê, đãi ngộ khác biệt, là đãi ngộ khác biệt một cách trắng trợn lộ liễu. Sao nàng không thuận theo mình chứ, Dung Vũ Ca tâm tình thật không tốt, liền dùng ánh mắt như dao găm bắn về phía Vệ Minh Khê và Cao Hiên.

“Vũ Ca cũng ngồi xuống ăn đi!” Cao Hiên vốn rất thương yêu thê tử, liền kéo Dung Vũ Ca cùng nhau ngồi xuống, lúc này Thước Nhi và Tĩnh Doanh mới lập tức lấy thêm chén đũa cho Cao Hiên và Dung Vũ Ca.

Nàng nhờ phúc của Cao Hiên mới có thể cùng Vệ Minh Khê ăn cơm sao? Trong lòng Dung Vũ Ca tràn đầy bất bình. Chỉ biết nhi tử mình trọng yếu, không biết rằng nữ nhân của mình trong tương lai cũng rất trọng yếu sao?

Chương 16: Thái tử phi vừa lo vừa ức

“Mẫu hậu, hôm nay nhi thần đề nghị với phụ hoàng đi đông tuần, phụ hoàng nói nhi thần nghĩ thật chu đáo.” Cao Hiên hưng phấn nói với Vệ Minh Khê.

“Đông tuần?” Vệ Minh Khê nhìn về phía Dung Vũ Ca, nhi tử mình chắc chắn sẽ không thể nghĩ ra chủ ý lấy lòng Hoàng thượng như vậy, việc này nhất định là Dung Vũ Ca nghĩ ra. Đông tuần là chuyện rất hao tài tốn của, cũng không phải chuyện gì tốt, cũng không biết rốt cuộc Dung Vũ Ca có ý đồ gì, chỉ là thay Hiên nhi lấy lòng Hoàng thượng thôi sao?

“Phụ hoàng quyết định mười lăm ngày sau đông tuần, để cho hữu tướng hộ giá, đại khái sẽ để ta cùng tả tướng tạm thời phụ trách việc triều chính.” Cao Hiên không thấy trên mặt mẫu thân có biểu tình vui sướng gì, lo lắng nói tiếp.

“Đông tuần hao tài tốn của, cũng không phải chuyện tốt gì, sao thái tử lại nảy ra chủ ý như vậy?” Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi. Hơn nữa để thái tử xử lí việc quốc gia cũng không phải chuyện tốt lành, nếu làm tốt, Hoàng thượng sẽ không khen, nhưng nếu làm kém sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Dung Vũ Ca giương mắt nhìn Vệ Minh Khê, trong lời nói của Vệ Minh Khê rõ ràng là nhắm vào mình. Hao tài tốn của không phải phạm vi nàng lo lắng, hơn nữa quốc khố đầy đủ, một lần đông tuần cũng không gây thương tổn bao nhiêu, không đáng kể nhiều lắm.

“Chuyện này……” Cao Hiên nhìn về phía Dung Vũ Ca, nhất thời không trả lời được. Cao Hiên nguyên tưởng rằng mình làm đúng rồi, nhưng bị Vệ Minh Khê hỏi như vậy, lại nghĩ có khi mình lại làm sai.

“Mẫu hậu, phụ hoàng không phải người quá mức xa hoa, cho dù đông tuần thì cũng sẽ không quá mức phô trương lãng phí. Hơn nữa quốc khố đầy đủ, chỉ là động một góc Thái Sơn, mẫu hậu nghĩ nghiêm trọng quá rồi, phụ hoàng có thể thừa dịp đông tuần thể nghiệm dân tình, cho nên đông tuần vốn cũng không phải chuyện xấu gì.” Dung Vũ Ca nhìn ánh mắt Vệ Minh Khê không giận mà uy cười nói, nàng cũng không phải là không nghĩ đến hậu quả.

“Đúng là như vậy……” Cao Hiên nhanh chóng phụ họa.

Đông tuần không phải chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, chỉ tính là sự kiện bậc trung. Trong lòng Vệ Minh Khê cũng biết rõ nhưng vừa rồi chỉ là thử Dung Vũ Ca, thử xem Dung Vũ Ca rốt cuộc có phải họa thủy chẳng phân biệt được nặng nhẹ hay không, may mà kết quả vẫn làm người ta vừa lòng. Hiên nhi hàng năm ở trước Hoàng thượng uy nghiêm phải cúi mình, cũng thừa dịp Hoàng thượng đi đông tuần mà thả lỏng một phen.

“Hậu cung không thảo luận chính sự, dùng cơm đi.” Vệ Minh Khê ôn nhu nói, gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Cao Hiên. Cao Hiên kinh ngạc nhìn Vệ Minh Khê, sao mẫu hậu lại gắp rau cho mình? Tuy Cao Hiên biết mẫu hậu thương mình, nhưng người cũng không giống mẫu thân bình thường khác, luôn ở một tầng xa cách không rõ. Hôm nay Cao Hiên đột nhiên hiểu được, là do trước kia mẫu hậu chưa bao giờ đối xử với mình thân thiết như thế này mà thôi.

“Đa tạ mẫu hậu, mẫu hậu cũng ăn đi.” Cao Hiên cũng gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong chén Vệ Minh Khê , Vệ Minh Khê mỉm cười, đột nhiên thực sự thích phút giây ấm áp này.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt